Saturday, 25 April 2020

Của Nhung


Mình thấy thật buồn khi Quang đã viết về các thể loại ABCXYZ  Quang đã từng say đắm (mặc dù Quang vẫn khẳng định là do ở một mình cô đơn quá nên hay nghĩ ngợi lung tung). Mình đã bắt Quang viết bài cho mình và sau 3 năm yêu nhau, nài nỉ ỉ ôi + bắt đóng cọc 500$ Quang mới chịu viết 1 bài dành cho mình. Mình cũng tạm hài lòng nhưng thật sự sâu thẳm mình vẫn muốn Quang chủ động viết cho mình chứ không phải bị bắt viết như thế này. 

Mình hy vọng Quang sẽ viết nhiều hơn để bù đắp những gì mình chưa được, vì Quang đã ít thể hiện tình cảm rồi, lại còn lười viết nữa thì mình buồn lắm. Mình yêu Quang của hiện tại, không phải kẻ sến sẩm như trước khi quen mình. Nhưng mình lại ước gía như sự sến sẩm ấy Quang dành cho mình thì tốt. Mình thèm sự sến sẩm ấy. Chắc bởi mình ghen nên mình ghét Quang của ngày trước khi quen mình. 

Quang à, từ giờ mình sẽ cùng nhau viết nhiều hơn để lưu lại những cảm xúc đáng giá nhé! 
Và mình tuyên bố blog này có thêm 1 chủ sở hữu mới là Nhung xinh đẹp hihi. 

Cho 3 năm yêu thương

Thời gian như một cơn gió thoảng qua, ngoảnh đi ngoảnh lại đã gần 3 năm, từ ngày có người bước vào cuộc đời mình và làm đảo lộn tất cả. Mình đã từng ở một mình rất lâu, trong căn phòng của riêng mình, đồ đạc tối giản và hay nghĩ một mình. Giờ mọi thứ đã thay đổi nhiều, căn phòng giờ có hai người, nhiều đồ và ấm cúng hơn và mình ít khi nghĩ ngợi như rước nữa. 3 năm qua nhiều vui buồn lẫn lỗn, vui chắc chắn là nhiều hơn, nhưng thứ mình thích nhất là những công sức hai đứa mình đã bỏ ra để sắp xếp lại những lộn xộn ban đầu, để hiểu và nhường nhịn nhau. Thân nhau là vậy nhưng mình lại chưa viết được dòng nào cho "người ấy", có lẽ cũng do mình đã thay đổi nhiều, nghĩ ít và làm nhiều hơn, sau này có lẽ cũng sẽ vài năm mới nặn được mấy chữ. Bài này là để bù lại thiếu sót đó, viết về người mà giờ đã trở thành quan trọng nhất với mình.

Em à, anh vẫn hay cảm ơn ông trời và công nghệ cho chúng mình gặp được nhau. Con trai yêu bằng mắt trước và anh không thể quên được hình ảnh em ngày đầu mình gặp nhau. Em ngồi đối diện anh, khuôn mặt xinh đẹp và hiền dịu, mái tóc nâu nhẹ nhàng thả xuông bờ vai và làn da trắng ngà nổi bật trên nền bộ jumpsuit màu maroon. Em toát lên vẻ tự tin nhưng cũng hồn nhiên và đầy thiện cảm. Từ giây phút ấy anh đã cầu mong rằng em sẽ là người phù hợp để đi tiếp với anh trên con đường sau này, và anh đã không hề thất vọng.

Anh luôn ngưỡng mộ em ở cách sống đơn giản và tích cực, đấy là điều anh học được trong những ngày mình bên nhau. Anh lúc nào cũng nghĩ nhiều và chuẩn bị cho điều xấu nhất, anh biết thế chẳng hay gì nhưng anh cần một người ở bên cạnh và nhắc nhở mình phải tận hưởng cuộc sống nhiều hơn. Anh chẳng có tí âm nhạc nào trong người, từ bé lớn lên ở nhà chỉ được nghe nhạc đỏ, thế nên anh ngưỡng mộ những người có tài năng ấy lắm. Em không những hát hay mà còn biết đàn, biết rap, em còn là người đưa anh đến với âm nhạc, anh hứa rồi một ngày không xa anh sẽ ngồi đệm cho em hát, và con mình sẽ chơi trống chơi bass nữa cho đủ một band. Rồi mình sẽ bật Queen cho các con nghe để chúng nó không phải nghe nhạc đỏ giống bố hồi xưa, và cũng không đi theo Kpop hay EDM em nhé. Anh còn học được ở em cách thể hiện tình cảm. Nhà anh truyền thống lắm, anh cảm nhận được bố mẹ thương nhau và làm cho nhau nhiều điều lắm, nhưng không thể hiện ra ngoài. Anh bị anh hưởng nhiều, em sẽ thấy anh đi loanh quanh trong nhà và làm việc này việc kia, vì anh nghĩ đấy là cách để thể hiện anh quan tâm đến em. Nếu anh có quên ôm em và nói yêu em nhiều thì em nhắc anh nhé, anh sẽ cố gắng thay đổi.

Mình bù trừ cho nhau nhiều và cũng giống nhau nhiều. Mình thích yên tĩnh, thích hòa mình vào thiên nhiên, thích sự đơn giản và ít tính toán. Và quan trong nhất mình đều thích có một gia đình, một mái ấm (ý là một ngồi nhà thật to, giữa vườn cây, với đồ đạc tự thiết kế, em sẽ có một phòng để quần áo và anh có một phòng làm việc và tập đàn), và có những đứa con mình sẽ nuôi dậy thật tốt. Anh biết cả hai đứa mình còn phải nỗ lực nhiều, nhưng khi cả hai cùng nhìn về một hướng, thì đích đến cũng sẽ không còn xa nữa, em nhỉ?

Sunday, 5 April 2020

2020

Nay lại viết lại, có gì hay? Nhiều thứ hay chứ, 2020 chẳng thiếu gì. Nhưng mình không muốn viết về những thứ nhan nhản trên báo nữa, để lại một dòng ở đây để con cháu sau này chẳng may quên:
- 2020 có dịch to vl to, gọi là Covid-19 (bắt đầu từ năm 2019, đúng ko nhỉ?, ở nhà 2 tháng lẫn mẹ rồi)

Bỏ qua ba chuyện tầm phào ngoài xã hội ấy, quan tâm đến mình thôi. Có mấy dòng đại ý nêu dưới đây, còn có đi sâu sát dưỡi nữa hay ko thì tùy mood:

- Mình sắp chuyển cty, lại về Visa. Bạn bè hỏi sao lại về, đáng ra nói thật là vì cty hiện tại sống hơi bạc, mình lại bảo là thích vị trí mới bên Visa, rồi thì tiền chả thêm được mấy nhưng vì đam mê blah blah. Trước Tết thì do dự một tí, sau 2 tháng dịch (dm lại dịch...) thì thấy dễ giải thích hơn nhiều rồi: khủng hoảng nên về cty lớn, có chút raise (trong lúc có ng bị pay cut), rồi benefit tốt (kiểu ng sắp lập gia đình), rồi lại đam mê hê hê, easy. Giờ thì còn chờ IPA nữa thôi, có xịt ko nhỉ?

- Mình vừa đi chạy 7.5km làm tròn lên 8km về. Có gì to tát? Hồi xưa chạy 5, 10, 15, 20 trong một nốt nhạc. Nhưng lâu rồi mình mới chạy chuẩn như thế. Vừa chạy vừa giữ form, đếm từ 1 đến 700 mới đứt streak. Chạy xong thì hồn bay xa thực sự, nhắm mắt vào thấy mình là ngọn lửa giớ đang bốc lên. Môn này nó cũng như môn thiền các bạn ạ. Hay ko phải ở lúc bạn nhắm mắt, thở đều, loại bỏ ý nhĩ etc etc. Nó hay ở chỗ là bạn biết những cái đấy chán vl chán, bạn cứ làm, đếm từ 1 đến 1000, chả hay ho gì, nhưng bạn biết cái gì ở phía trước. Tập trung và kỉ luật sẽ mang bạn đi thật xa, bay ko thuốc thì mất sức vậy đấy, bạn lười thì có thể làm con tem, nhưng mà nó là ngoại lực thế nên bạn sẽ phải bay đủ liều mới về được, mỗi loại một vị, nói chung là tùy sức.

- Vẫn là chuyện chạy, chạy nó thích lắm nên phải làm hai gạch đầu dòng. Chạy nó làm bạn bay, và bay về thì cảm giác rất thông tuệ (mọi người thì ở dưới cách ly (dm lại dịch), còn bạn thì được lên trên nhìn cả bản đồ, thông tuệ ko?). Chạy về nghĩ nhiều thứ thông suốt hơn nhiều và còn viết được cả blog bằng phương pháp gạch đầu dòng...Lúc bay xuống aka đi bộ về, mình đã nghĩ 2020 này mình sẽ làm gì tiếp, và thây nhiều việc vl. Chi tiết sẽ được lùi vào + gạch đầu dòng dưới đây:
  + Đánh nốt "Knocking on the heaven doors", gõ được cửa thiên đàng thì sau này chẳng sợ gì nữa
  + Học để code giỏi hơn, topic này ko hay lắm, xin dừng luôn
  + Đi chạy CHUẨN hàng tuần, nhấn mạnh là phải CHUẨN, chạy làng nhàng thì ở mẹ nhà đi
  + Vài việc quan trọng khác, lúc viết được đến đây thì ý nghĩ đã mù mờ đi nhiều, để cách 3 dòng lần tới thông tuệ thì lại viết tiếp,



- Mình nhận ra Nhung nhợn là  $HOME của mình. Lúc đầu mới dọn về ở với nhau cũng khó khăn lắm. Vì mình bao nhiêu năm chẳng có ai là nhà cả, lang thang, đang nhởn nhơ tự dưng cho một ngôi nhà để ở cũng hơi mệt chứ. Rồi một thời gian ở quen thì lại lười chả muốn đi đâu. Lười ra ngoài, lười giao tiếp, lười nghĩ và thử thách bản thân, thành con mèo nhà. Nay lúc thông tuệ mình nhận ra là mình ko cần phải be at home suốt, nhà là chỗ để về và được  che chở, nhưng mình cũng cần ra ngoài và đi chạy nhiều hơn. Đúng ko nhỉ?

Thôi lại mờ rồi, đi ăn cơm. Tóm lại là đi chạy CHUẨN!