Saturday, 25 April 2020

Của Nhung


Mình thấy thật buồn khi Quang đã viết về các thể loại ABCXYZ  Quang đã từng say đắm (mặc dù Quang vẫn khẳng định là do ở một mình cô đơn quá nên hay nghĩ ngợi lung tung). Mình đã bắt Quang viết bài cho mình và sau 3 năm yêu nhau, nài nỉ ỉ ôi + bắt đóng cọc 500$ Quang mới chịu viết 1 bài dành cho mình. Mình cũng tạm hài lòng nhưng thật sự sâu thẳm mình vẫn muốn Quang chủ động viết cho mình chứ không phải bị bắt viết như thế này. 

Mình hy vọng Quang sẽ viết nhiều hơn để bù đắp những gì mình chưa được, vì Quang đã ít thể hiện tình cảm rồi, lại còn lười viết nữa thì mình buồn lắm. Mình yêu Quang của hiện tại, không phải kẻ sến sẩm như trước khi quen mình. Nhưng mình lại ước gía như sự sến sẩm ấy Quang dành cho mình thì tốt. Mình thèm sự sến sẩm ấy. Chắc bởi mình ghen nên mình ghét Quang của ngày trước khi quen mình. 

Quang à, từ giờ mình sẽ cùng nhau viết nhiều hơn để lưu lại những cảm xúc đáng giá nhé! 
Và mình tuyên bố blog này có thêm 1 chủ sở hữu mới là Nhung xinh đẹp hihi. 

Cho 3 năm yêu thương

Thời gian như một cơn gió thoảng qua, ngoảnh đi ngoảnh lại đã gần 3 năm, từ ngày có người bước vào cuộc đời mình và làm đảo lộn tất cả. Mình đã từng ở một mình rất lâu, trong căn phòng của riêng mình, đồ đạc tối giản và hay nghĩ một mình. Giờ mọi thứ đã thay đổi nhiều, căn phòng giờ có hai người, nhiều đồ và ấm cúng hơn và mình ít khi nghĩ ngợi như rước nữa. 3 năm qua nhiều vui buồn lẫn lỗn, vui chắc chắn là nhiều hơn, nhưng thứ mình thích nhất là những công sức hai đứa mình đã bỏ ra để sắp xếp lại những lộn xộn ban đầu, để hiểu và nhường nhịn nhau. Thân nhau là vậy nhưng mình lại chưa viết được dòng nào cho "người ấy", có lẽ cũng do mình đã thay đổi nhiều, nghĩ ít và làm nhiều hơn, sau này có lẽ cũng sẽ vài năm mới nặn được mấy chữ. Bài này là để bù lại thiếu sót đó, viết về người mà giờ đã trở thành quan trọng nhất với mình.

Em à, anh vẫn hay cảm ơn ông trời và công nghệ cho chúng mình gặp được nhau. Con trai yêu bằng mắt trước và anh không thể quên được hình ảnh em ngày đầu mình gặp nhau. Em ngồi đối diện anh, khuôn mặt xinh đẹp và hiền dịu, mái tóc nâu nhẹ nhàng thả xuông bờ vai và làn da trắng ngà nổi bật trên nền bộ jumpsuit màu maroon. Em toát lên vẻ tự tin nhưng cũng hồn nhiên và đầy thiện cảm. Từ giây phút ấy anh đã cầu mong rằng em sẽ là người phù hợp để đi tiếp với anh trên con đường sau này, và anh đã không hề thất vọng.

Anh luôn ngưỡng mộ em ở cách sống đơn giản và tích cực, đấy là điều anh học được trong những ngày mình bên nhau. Anh lúc nào cũng nghĩ nhiều và chuẩn bị cho điều xấu nhất, anh biết thế chẳng hay gì nhưng anh cần một người ở bên cạnh và nhắc nhở mình phải tận hưởng cuộc sống nhiều hơn. Anh chẳng có tí âm nhạc nào trong người, từ bé lớn lên ở nhà chỉ được nghe nhạc đỏ, thế nên anh ngưỡng mộ những người có tài năng ấy lắm. Em không những hát hay mà còn biết đàn, biết rap, em còn là người đưa anh đến với âm nhạc, anh hứa rồi một ngày không xa anh sẽ ngồi đệm cho em hát, và con mình sẽ chơi trống chơi bass nữa cho đủ một band. Rồi mình sẽ bật Queen cho các con nghe để chúng nó không phải nghe nhạc đỏ giống bố hồi xưa, và cũng không đi theo Kpop hay EDM em nhé. Anh còn học được ở em cách thể hiện tình cảm. Nhà anh truyền thống lắm, anh cảm nhận được bố mẹ thương nhau và làm cho nhau nhiều điều lắm, nhưng không thể hiện ra ngoài. Anh bị anh hưởng nhiều, em sẽ thấy anh đi loanh quanh trong nhà và làm việc này việc kia, vì anh nghĩ đấy là cách để thể hiện anh quan tâm đến em. Nếu anh có quên ôm em và nói yêu em nhiều thì em nhắc anh nhé, anh sẽ cố gắng thay đổi.

Mình bù trừ cho nhau nhiều và cũng giống nhau nhiều. Mình thích yên tĩnh, thích hòa mình vào thiên nhiên, thích sự đơn giản và ít tính toán. Và quan trong nhất mình đều thích có một gia đình, một mái ấm (ý là một ngồi nhà thật to, giữa vườn cây, với đồ đạc tự thiết kế, em sẽ có một phòng để quần áo và anh có một phòng làm việc và tập đàn), và có những đứa con mình sẽ nuôi dậy thật tốt. Anh biết cả hai đứa mình còn phải nỗ lực nhiều, nhưng khi cả hai cùng nhìn về một hướng, thì đích đến cũng sẽ không còn xa nữa, em nhỉ?

Sunday, 5 April 2020

2020

Nay lại viết lại, có gì hay? Nhiều thứ hay chứ, 2020 chẳng thiếu gì. Nhưng mình không muốn viết về những thứ nhan nhản trên báo nữa, để lại một dòng ở đây để con cháu sau này chẳng may quên:
- 2020 có dịch to vl to, gọi là Covid-19 (bắt đầu từ năm 2019, đúng ko nhỉ?, ở nhà 2 tháng lẫn mẹ rồi)

Bỏ qua ba chuyện tầm phào ngoài xã hội ấy, quan tâm đến mình thôi. Có mấy dòng đại ý nêu dưới đây, còn có đi sâu sát dưỡi nữa hay ko thì tùy mood:

- Mình sắp chuyển cty, lại về Visa. Bạn bè hỏi sao lại về, đáng ra nói thật là vì cty hiện tại sống hơi bạc, mình lại bảo là thích vị trí mới bên Visa, rồi thì tiền chả thêm được mấy nhưng vì đam mê blah blah. Trước Tết thì do dự một tí, sau 2 tháng dịch (dm lại dịch...) thì thấy dễ giải thích hơn nhiều rồi: khủng hoảng nên về cty lớn, có chút raise (trong lúc có ng bị pay cut), rồi benefit tốt (kiểu ng sắp lập gia đình), rồi lại đam mê hê hê, easy. Giờ thì còn chờ IPA nữa thôi, có xịt ko nhỉ?

- Mình vừa đi chạy 7.5km làm tròn lên 8km về. Có gì to tát? Hồi xưa chạy 5, 10, 15, 20 trong một nốt nhạc. Nhưng lâu rồi mình mới chạy chuẩn như thế. Vừa chạy vừa giữ form, đếm từ 1 đến 700 mới đứt streak. Chạy xong thì hồn bay xa thực sự, nhắm mắt vào thấy mình là ngọn lửa giớ đang bốc lên. Môn này nó cũng như môn thiền các bạn ạ. Hay ko phải ở lúc bạn nhắm mắt, thở đều, loại bỏ ý nhĩ etc etc. Nó hay ở chỗ là bạn biết những cái đấy chán vl chán, bạn cứ làm, đếm từ 1 đến 1000, chả hay ho gì, nhưng bạn biết cái gì ở phía trước. Tập trung và kỉ luật sẽ mang bạn đi thật xa, bay ko thuốc thì mất sức vậy đấy, bạn lười thì có thể làm con tem, nhưng mà nó là ngoại lực thế nên bạn sẽ phải bay đủ liều mới về được, mỗi loại một vị, nói chung là tùy sức.

- Vẫn là chuyện chạy, chạy nó thích lắm nên phải làm hai gạch đầu dòng. Chạy nó làm bạn bay, và bay về thì cảm giác rất thông tuệ (mọi người thì ở dưới cách ly (dm lại dịch), còn bạn thì được lên trên nhìn cả bản đồ, thông tuệ ko?). Chạy về nghĩ nhiều thứ thông suốt hơn nhiều và còn viết được cả blog bằng phương pháp gạch đầu dòng...Lúc bay xuống aka đi bộ về, mình đã nghĩ 2020 này mình sẽ làm gì tiếp, và thây nhiều việc vl. Chi tiết sẽ được lùi vào + gạch đầu dòng dưới đây:
  + Đánh nốt "Knocking on the heaven doors", gõ được cửa thiên đàng thì sau này chẳng sợ gì nữa
  + Học để code giỏi hơn, topic này ko hay lắm, xin dừng luôn
  + Đi chạy CHUẨN hàng tuần, nhấn mạnh là phải CHUẨN, chạy làng nhàng thì ở mẹ nhà đi
  + Vài việc quan trọng khác, lúc viết được đến đây thì ý nghĩ đã mù mờ đi nhiều, để cách 3 dòng lần tới thông tuệ thì lại viết tiếp,



- Mình nhận ra Nhung nhợn là  $HOME của mình. Lúc đầu mới dọn về ở với nhau cũng khó khăn lắm. Vì mình bao nhiêu năm chẳng có ai là nhà cả, lang thang, đang nhởn nhơ tự dưng cho một ngôi nhà để ở cũng hơi mệt chứ. Rồi một thời gian ở quen thì lại lười chả muốn đi đâu. Lười ra ngoài, lười giao tiếp, lười nghĩ và thử thách bản thân, thành con mèo nhà. Nay lúc thông tuệ mình nhận ra là mình ko cần phải be at home suốt, nhà là chỗ để về và được  che chở, nhưng mình cũng cần ra ngoài và đi chạy nhiều hơn. Đúng ko nhỉ?

Thôi lại mờ rồi, đi ăn cơm. Tóm lại là đi chạy CHUẨN!

Tuesday, 8 October 2019

Không rảnh lắm

Lâu rồi mới lại viết. Sáng nay mình chợt nhận ra viết cũng là một loại đầu tư, ít nhất là với mình. Viết không phải để trình bày gì hết, viết để mình, 10 20 năm nữa quay lại, nhìn xem mình đã ở đâu làm gì sống ra sao. Xem lại cũng không phải để thống kê phân tích định hướng gì sất, mình chỉ đơn giản là muốn có lại cảm giác của ngày xưa thôi. Xem phim uống rượu stamp chẳng phải cũng để bay đi đâu đó một lúc mà quên sự đời, bay kiểu về quá khứ này vừa rẻ lại vừa đỡ mệt, chẳng phải quá tốt hay sao. Lợi hại là thế mà sao mình ít khi viết nhỉ, chắc là không có thời gian, đầu tư gì mà chả phải bỏ ra ít công sức.


Thấm thoát cái cũng sang ngày hôm sau, chẳng kịp viết gì, việc đến việc đi vèo cái hết một ngày. Xưa xem phim cứ thấy chúng nó bảo hy sinh cho sự nghiệp, con cái, mối quan hệ,... mình thì tặc lưỡi bảo mất cái gì đâu. Giờ cũng lơ mơ hiểu hy sinh nó là chuyện có thật. Hồi 5 năm trước mình cũng sinh bạo bệnh (tự nghĩ ra thế hay không không biết, mà bệnh trong đầu cũng là bệnh thôi), nghĩ ngợi đôi hôm rồi xin nghỉ việc về nhà, nhẹ nhàng thôi. Giờ nhiều lúc thấy tăm tối, cũng  không khi nào mảy may tính bỏ hết đi làm lại, tự nhủ trong đầu lớn rồi ai chơi vậy nữa.


Cuộc sống này nói chung là buồn, nhất là với những đứa đã vui nhiều. Quen rồi đến lúc có ít đi thì không hài lòng nữa, kiểu như thế. Ngày xưa không làm gì mấy nhưng hôm trước hôm sau thấy mình tốt  lên nhiều lắm, xuất phát thấp được cái lợi như thế. Giờ tầm lưng chừng rồi, sức khoẻ là cái thụt lùi nhiều nhất, chơi gì cũng mệt. Được cái đi làm 8 tiếng không thấy lâu nữa, cái tuổi này chắc kiếm tiền là đẹp nhất, buồn cái là không biết kiếm để làm gì. Mua gì, ăn gì, đi đâu, cho nó lại được cái phơi phới ngày xưa.


Nói một tí về yêu đương nhỉ, cũng là một cái phơi phới, không xưa lắm, độ 2 năm trước thôi. Yêu nồng nhiệt và quên hết mọi thứ, loại doping này ở lại trong người lâu kinh, cũng đầy đủ chu trình, vào đà, peak, loop, come down, đủ cả. Mình cảm nhận được hết, mà là sau này nhìn lại, chứ lúc đó nhiều khi cũng phải thốt lên "tỉnh rồi nhỉ". Tỉnh đâu, vẫn phê, đừng bao giờ nói là hết hẳn. Đi Đà Lạt về nhìn chiếc lá không bao giờ như lúc trước, những gì đã qua sẽ nằm lại trong bạn, một hôm lơ đễnh là nó sẽ chồi lên. Những phút ấy thì cố mà tận hưởng, phần còn lại là những ngày tỉnh táo đi cạnh nhau. Lúc tỉnh thì lại là chuyện khác, sống được với nhau là ở chỗ này. Ai chẳng muốn phê pha được mãi, tăng liều đổi thuốc rồi có bền được không. Em à mình sẽ đi với nhau mãi chứ, tình yêu không màu mè tô vẽ của anh?

Saturday, 17 June 2017

Move it! Up and down.

2017 keeps going solid and thrives well under pressure from what 2016 did for me. You a good boy! 5 trips, miserable post heartbroken time, family gathering in China, a soul mate from India, one tough hike, Indonesian version of finding Nemo, a trip back home for a 2hr date and I am still in the first half of the awesome 2017.

Bad news: my career is steadily progressing nowhere and I am fine with that.

Good news: the inner rebellious me is growing fast, being fed everyday with boredom from the stagnant corporate life.

Những ngày tháng 6 trở về

Nguyên à, không biết tại sao tao lại nghĩ đến mày. Chẳng phải dịp gì đặc biệt cả, chỉ là tao về Hà Nội mấy hôm, tao nghĩ là tao sắp được gặp tình yêu của cuộc đời, không chắc chắn nhưng tao sẽ cố hết sức cho cơ hội này. Mà bỏ qua chuyện của tao đi, không hiểu sao tao lại nghĩ đến mày. Cũng gần ngày giỗ mày rồi, tao không biết chính xác ngày nào, chỉ nhớ là mùa hè, mình vừa hết lớp 10, tao với mày thi thoảng vẫn cãi nhau vài về mấy thứ lặt vặt, vẫn chơi điện tử, bàn chuyện tình yêu mỗi thằng. Rồi mày đi viện mấy hôm, mày cũng chẳng biết gì, mày nghĩ chắc ốm nhẹ, bọn tao thì hẹn nhau hôm nào qua cho mày một trận, rồi mày không ra viện, rụng tóc, nói thều thào, rồi tao chẳng nhớ nữa, như một giấc mơ. Hồi xưa bọn mình ngu thật, hoặc có khi chỉ tao, mày thì có vẻ người lớn rồi, bây giờ nghĩ lại chuyện tao với Hương ngày xưa tao chẳng hiểu chuyện gì, mày chắc hồi đấy cũng thấy buồn cười. Mọi thứ lúc đó như vượt ngoài khả năng của tao, tao mới chỉ bắt đầu chơi điện tử và tán gái, tao còn chẳng nói nổi một câu tử tế để tiễn mày. 12 năm nhanh thật, tao đang nghĩ sẽ thế nào nếu mày vẫn ở đây, cuộc đời tao liệu có gì khác. Mày đi rồi còn khiến tao ám ảnh mãi, tao sợ mỗi lần đổ bệnh hay đau ở đâu đó, tao sợ chết, sợ không được nếm trải những thứ chưa bao giờ làm, những điều chưa bao giờ biết, những nơi chưa bao giờ tới, sao mày có thể ra đi thanh thản vậy ở tuổi 16. Có lần tao mơ sang nhà mày chơi, như những ngày lớp 10 tươi đẹp, tao tỉnh dậy nghĩ mày vẫn ở đó, cách nhà tao 10 phút đạp xe, hạnh phúc nhiều khi đơn giản thật.

Sunday, 6 November 2016

Freeze!!!

Hell yeah again, this time of the year triggers my resolution mode. There's no winter here in this dear tropical island for sure, the freeze is somewhere else, some lands I wish one day I would set my feet on. Or...it is here right in this office, yes there's will be two months of operation freeze for peak season. I consider it the best perk of being an occasional weekend-slave for the payment giant, worth it.

So, I will have two months free to do whatever I want here and as an almost mature human, I choose to dedicate it for self-improvement which totally aligns with my boss's expectation for an intelligent highly-motivated diligent employee. See, a win win. Set my goal for Linux+ and hopefully that will broaden the door to openstack for me, yes I'm totally into openstack at this moment, like I was into the dream of making myself a CCIE, a wet dream.

Ok, done for the serious shit, now comes the feel train. I am happy I could play again in a not bad manner thanks to significant weight loss recently, scored a dumb goal, yes a dumb one. But that meant a lot, football is one among very few things I can be sure of, never failed me.